Thứ Ba, 19 tháng 3, 2013

Vẽ kẻo quên








Vẽ kẻo quên

Satrungkim



Tôi vẽ cái mặt trong gương

Vũng mắt sâu đêm trường

Vòng kính lão nhập nhòe tiêu điểm

Thời gian biến sắc màu sương

Hun hút những bức tường vỡ

Vẽ kẻo quên

Vẽ để thương

Tô đậm sọc nhăn khóe miệng

Đánh vần mọc nhánh xương rồng xanh

Méo mó môi mở đúng tên mình: cơ ẩn

Gọi kẻo quên

Kéo đường chân trời vắt qua trán

Phối cảnh bóng nghiêng xé gò má xương

Nhấp nhô cụm lỗ da thiếu máu

Xẻ điểm Adam thẳng lên nhân trung

Cung ngực đàn bà vắt ngang trục đứng

Sữa giọt ngoằn ngoèo một cái tên: cơ ẩn

Thì thào kẻo quên

Kẻo cứ mãi trẹo trại sai tên mình

Ngọng nghịu cả tình em

May ra em cảm động nói trong lúc ngứa tình

-Cái mặt ít ngu hơn rồi đó!









Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Nhìn trăng



Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Ly cà phê bỏ quên





Ly cà phê bỏ quên

Có những chiều vác mặt tìm đêm

Ly cà phê lặng yên.

Nỗi nhớ tìm quên một tên miền

Chiếc xe buýt rít rên chuyến cuối

Em hút vào lòng phố

Vội vã ứ đầy tạp âm trần nhộng

Ta khỏa thân trẻ thơ

Tiếng biển vọng về giấc mơ gió

Gậy run khều sóng vỗ

Thèm mút ngực nguyên sơ

Thuở vú em non sữa

Bọt biển vồ vập hôn

Em hút vào cửa sông chảy ngược

Ta hì hục bơi tìm

Những mảnh bom thời chiến

Cào mặt hiện sinh
Rát một chuyện tình


Ly cà phê bỏ quên…

-Em ơi, tính tiền !!


                                     Satrungkim
















Chậm Rock chiều





Chậm Rock chiều

Satrungkim



Hạt rock hạt rock gầy

Lăn qua chiều lẩy bẩy

Con kiến buồn trái ngọt

Nằm chết giọt rượu cay


Ta dí tay hồi ức

Bong vỡ mắt nâu băng

Chuỗi rock tịch nhiên lặng

Cắt ngọt miếng tâm viên


Vàng thu rock

Vàng chân dốc

Hạt hồi xuân tóc sương

Rổn rảng âm

Râm ran chiều

Ngổn ngảng hương

Vương vải chiều

Con thằn lằn dễ thương

Co góc tường nắng lạnh

Tưởng như người vừa đến

Môi điểm hạt  hồng nguyên

Ta buông lời tự nguyện

Người nhân từ bỏ quên

Ly cam vàng hóa men

Một cái tên nhòe nhoẹt

Lãng quên chiều lục huyền


Ta trôi miền cổ điển
Gầy âm co ro mưa
Phố lăn trên chân gõ
Chậm rock vàng rơi thu