GIẤC RỦ RÊ
Thấy anh rủ rê em về đồng nội
Cùng chăn bò và vui với chăn dê
Sáng leo núi, chiều về ta tắm suối
Ngày đồi hoang, tối nằm ngủ giường tre
Ngả ngớn học từng tiếng kêu bê cái
Hát cùng em tiếng cà cưỡng, chích chòe
Lề mề viết bài thơ khen sâu nái
Đêm tắc kè tê tỉ đọc em nghe
Hí ha cỡi yếm em làm phao nổi
Bơi qua sông rửa nỗi nhớ thị thành
Bẽn lẽn cỡi quần anh đan cầu nối
Mây trên trời nhồn nhột xuống bu quanh
Thề cứ vật em ngã giữa đồng gốc rạ
Cho sương mai thấm đẫm đất hương cày
Đú đởn nhảy lên và hét to: Trời ạ
Nếu Trời buồn thì xuống với ta đây!
2-Thực:
Ngày thức dậy quất vào mắt nắng lửa
Tai ù ù chuyện thế sự ngán ngây
Anh đã đi dọc đất nước này
Tìm chẳng thấy quê hương mình đâu nữa
Buồn như thế, giấc rủ rê tan vỡ
Nhìn bê con trừng trợn mắt trên lò
Ôi, bò cái, nếu đau nhức căng sữa
Anh xin quỳ ngửa cổ bú bi bô
Biết đâu sẽ kiếp sau này nếu có
Anh là bò em ngọn cỏ thơm tho
Và mộng mị rủ rê em trở lại
Để Ông Trời cười nhẹ hết ung thư.
8-2018 |