Thứ Hai, 23 tháng 9, 2013

Đá buồn



ĐÁ BUỒN
Bảo Hằng

  Ai bảo rằng cây k
hông buồn không khóc
   Đá k
hông sầu, không nhớ thương ai
   Cây k
hông buồn, sao lá vàng rơi rụng
   Đá k
hông sầu, sao đá phủ rêu xanh .

O năm





O Năm*
                               Tặng L
                                Satrungkim
 

O Năm nằm ngủ mơ gì
Giấc tiền duyên rối bởi vì đâu ra
Hội hè xuống phố người ta
Còi taxi thổi, quê nhà nhớ nhung
Sông Hương hút nẻo muôn trùng
O ngồi biển đếm sóng từng cơn đau
Tóc bay vó ngựa bạc đầu
Ngã lưng bãi sậy xót sầu nước tuôn
O Năm ơi, chớ đau buồn
Đưa tay vắt nắng sấy hồn dỗ vui
Anh Hai vuốt tóc mím môi
Nhìn xe xây phố thọc cười cùng O

*= cô Năm








Cười




CƯỜI
Bảo Hằng

  Miệng ta cười
   Ai biết lòng ta khóc

  Mắt ta vui
   Ai biết dạ ta sầu

    Trời không lạnh 
    Sao lòng ta giá buốt

      Phố đông người 
     Sao ta thấy cô đơn





Vui lên đi




VUI  LÊN ĐI
Bảo Hằng


   Vui lên đi cuộc đời sẽ đổi mới
    Mĩm môi cười chớm nở vạn tin yêu
    Những mầm non ươm nụ mới tiêu điều
    Dòng nhựa sống len qua bờ khô héo
    Vui lên đi , cuộc đời sẽ có nẻo
    Khúc quanh co sẽ có lối mở ra
    Khi đã cùng trong trận điểm trầm kha
    Ép chân tường vượt mình băng bức phá
    Vui lên đi , cuộc đời sẽ khác lạ
    Nụ tầm xuân ươm hạt hạ thu đông
    Nét xinh tươi từ sỏi đá đơm bông
    Giữa hoang dại tựu thành hoa mới quý
   Vui lên đi , cuộc đời sẽ có vị
   Những tinh khôi xô đẩy mọi chán chường
   Mở mắt nhìn để thấy còn yêu thương
   Sống hướng thiện giữa biển trần phù thế
   Vui lên đi sông dài ra cửa bể
   Lướt thuyền đời theo sống vỗ đại dương
   Trong mênh mông đâu có chỗ cùng đường
   Trời đất rộng , thu mình chi ngõ hẹp
   Vui lên đi , mỗi niềm vui ý đẹp
   Mỗi ngày qua , mỗi ngày đến mới tinh
 Cuối từng đêm sẵn hiện ánh bình minh
   Nếu biết sống cuộc đời luôn tươi đẹp