Vẽ kẻo quên
Tôi vẽ cái mặt trong gương
Vũng mắt sâu đêm trường
Vòng kính lão nhập nhòe tiêu điểm
Thời gian biến sắc màu sương
Hun hút những bức tường vỡ
Vẽ kẻo quên
Vẽ để thương
Tô đậm sọc nhăn khóe miệng
Đánh vần mọc nhánh xương rồng xanh
Méo mó môi mở đúng tên mình: cơ ẩn
Gọi kẻo quên
Kéo đường chân trời vắt qua trán
Phối cảnh bóng nghiêng xé gò má xương
Nhấp nhô cụm lỗ da thiếu máu
Xẻ điểm Adam thẳng lên nhân trung
Cung ngực đàn bà vắt ngang trục đứng
Sữa giọt ngoằn ngoèo một cái tên: cơ ẩn
Thì thào kẻo quên
Kẻo cứ mãi trẹo trại sai tên mình
Ngọng nghịu cả tình em
May ra em cảm động nói trong lúc ngứa tình
-Cái mặt ít ngu hơn rồi đó!
|