HỒN GÕ KIẾN
Ngày
chợt thấy sườn rừng con gõ kiến Gõ
nỗi buồn trong hốc nhánh cây trơ Nheo
con mắt nửa vầng trăng óng hiện Chùm
tóc mây theo gió biến bất ngờ
Người
bỏ lại vài bước đi nho nhỏ Cỏ
li ti ôm giữ dấu chân trần Đất
đồi chiều dẫu nhạt nắng phai nhanh Hồn
rễ cội cũng chút gì ấp ủ
Tình
tàn phế buổi môi người son đỏ Xới
tóc mây búi từng lọn thị thành Sườn
rừng cong ưỡn mình ôm xa lộ Dần
quen quên ngọn nắng chớm hao hanh
Ngày
sâu bọ bò quanh chân gõ kiến Mắt
vô tri quặp mỏ chán chường nhìn Người
xử tử tình trên cành khổ hạnh Rồi
hóa trang thành ong bướm xuân xanh
Nghe
gõ kiến nặng hồn đi rong mãi Giọng
đôi lần lạc phố ngó rừng thưa Bởi
có lẽ dấu tích xưa hoang dại Nằm
chìm sâu dưới vôi vữa dư thừa
satrungkim Saigon 22/7/22 |