Một Ngày...Héo
(
Nghĩ về vườn rau Lộc Hưng)
*
Ngày co
giật
Nắng phun
từ đất
Người ta lật
đật chửa cháy bằng cần cẩu
Gãy xước từng
cội mai vỡ chậu
Thực thể chắp
tay
Máu
còn cảm giác chảy
Khó thể
thấy những gì nghe
Khó thể
nghe những gì thấy
Bật ngửa
lên trời
Chùm rễ tróc khan lời cầu khấn
Vô vọng
ngân
Tiếng
chuông trút hơi vào đám mây ám khói
Tháp cao
mốc màu
Chồi rau
Héo
**
Đêm co đặc
Đứa bé
quên giấc mơ
Trên bức
tường nát vỡ
Người lớn
quên giấc mơ
Quặn quay bên thềm cũ
Rầm rộ
Vũ điệu
âm binh
Ngạo nghễ
nện
Đất vỡ đồng
tử
Mù lòa xát
cong mái phố
Sập xuống
những mong chờ
Người tình quên giấc mơ
Chồi tơ
Héo
**
Ngày tháng
năm
Chỉ là những
con số
Phung phí chờ
Trong con
mắt tượng đài
Nhân chứng luôn bị tô vữa
Dụ ngôn giao
mùa
Máu rỉ
hừng đông Giếtsêmani(1)
Vườn ô
liu bật mũ
Lai láng
mùi tanh ói mửa
Những cổ máy lên đồng nhảy múa
Hỏa thiêu nhân tính
Đắp phấn tro thần quyền
Gầm rú đúng
quy trình xiếc thuật
Hồi
chuông báo tang
Xé rách giờ khấn nguyện
Run hãi
Tẩm liệm sự đóng đinh
Ngã xuống
chặng thứ chín (2)
Vòng gai chạm
đá
Kéo giãn khu vườn về phía sông
Búa gõ chặn dòng
Hành hình mạch chảy
Hạt đất tóe mỏ chim
Vết thương phơi trên nhánh lạc bầy Lẩy bẩy lời kinh sương muối Sưng húp nắng cuối mùa
Mặn bong nếp da
Chiếc lá
Héo.
Tiền Giang 23/1/2019.
(1) Gọi là vườn Dầu Cọ, nơi Chúa Giêsu thường lui tới, Ngài đã cầu nguyện
nơi đây trước giờ bị bắt.
(2) Trong 14 chặng đàng Thánh Giá, Chúa Giê su bị ngã lần thứ 3 cũng là lần
cuối cùng, ở chặng thứ 9.
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét