Chiều sao băng
Satrungkim
Nắng vắt chiều hắt góc phố hẹp
Khúc xạ tầng cao chấp chới dãy điệp vàng
Con đường đã quen bị ảo giác bôi xóa
Im ỉm trườn mình dưới chân hành khách lạ
Chiếc xe rác lờ rờ đi qua
Luôm thuộm bỏ quên sự rơi vãi
Người công nhân chẳng buồn lượm lại
Lũ trẻ làm trò chơi lượm hái
Tôi ngồi vỉa hè nhìn cuộc sống thờ ơ
Ném nỗi buồn xa hiên quán nhỏ
Hương biển trở trăn ngày trái gió
Người quét dọn đi qua quét vào góc xó
Một chút bay xa
Nhiều chút chập chờn về
Nặng xuống
Lốm đốm trái tim xoáy thở
Con phố, dường như không có gì đổi khác
Tôi nạo vét cái nhìn em phụ bạc
Quét vào chiều lùa về hướng sao băng
Tôi nhìn tôi một lỗ hỏng ai nằm
Phố biển tĩnh- vật- đêm tôi
NhaTrang 2/2004
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét