MỘT NGÀY...NÍN
Sáng nay phố
Dường như rất nhã nhặn
Nhè nhẹ gió sau cơn mưa đêm
tan
Dẫu ly cà phê có vị mặn hơn đắng
Mặn như nụ cười cô chủ quán
Tôi vui vẻ nốc cốc trà thơm
thơm
mùi nhang
Nắng sáng
Không ai cô đơn bằng
Cái loa phóng thanh trên nóc
chợ
Ai cũng nghe nhưng chẳng ai nhớ
Âm thanh tỏa vào thờ ơ
Cái bụng hơi hơi ợ ợ
Nín
Nén nhăn nhó trên tờ nhật báo
Ủy ban ủy bộ báo cáo
Công ty báo cáo
Thanh tra báo cáo
Giáo dục báo cáo
Cháo !
Dạ ? Báo cáo bác cháo gì ạ ?
Thứ gì tùy thích
Cái bụng hơi hơi rục rịch
Nín
Trưa xóm nhỏ thật yên bình
Chỉ có cái ti-vi là rộn chuyện
Nghị trường nghị gật nghị định
Chuyển kênh
Hài kịch hài nhạc hài phim
Học hài làm hài chơi hài
Phóng sự
Hài nghiêm chỉnh
Cái bụng hơi hơi sình sình
Nín
Cơn mưa sấm rền
Đèn phố lịm chìm
Một màu đen đêm
Ý nghĩ lên cơn khát nắng
Chui vào giường động cỡn
Kéo tôi ra khỏi cơn mê sướng
Nàng cải tạo sự đùa giỡn
Cửa tử cung chỉnh hình
theo ngày rụng trứng
Những đứa con búp bê bụ bẫm
Những ma-nơ-canh biết đi
Ăn nhiều hơn nghĩ
Tôi lùng bùng hai màng nhĩ
Cái bụng sôi âm ỉ
Nín
Khuya Trở mình, gõ vào não
Âm rơi nghịch lý
ngoằn ngoèo trang nhật kí
Xé
Đi vệ sinh
Hết nín
Saigon 11/2017
|
Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017
một ngày...nín
Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017
một ngày...nản
MỘT NGÀY...NẢN
Nản nhớ
Nản quên
Nản giây thần kinh co
giãn
Sờ môi
Mềm. Mấy nụ
Gió bấc biển
Quẫy đạp khúc nhân
ngư
Di trú triền nghiêng
Xâm thực đảo
Vảy tróc phơi nhiễm
Tiết dục bôi vết
thương cát
Nản hát
Nản hò
Nản giây thần kinh cổ
Dầm vai sóng vỗ
Vật trăng nằm ngửa
Tốc váy cười chào
Xé đêm tay cấu cào
Uể oải mùi hương phố
Cửa sổ tầng cao
Lém lỉnh lấy cắp nguyệt đào
Nản chào
Nản hứng
Nản cơ lưng xơ cứng
Tựa vào đâu
Những giấc mơ chết
non
Chưa kịp liệm chôn
Nghĩa trang đã di dời
cải tạo
Thối thân vũng rác
Bãi cát bồi gọi rên rời
rạc
Biển nghịch chiều xé mỏng
Tơi tả gió xa
Nản ra
Nản vào
Nản chiếc kính lão
Ngước lên nhìn xuống
chóng mặt
Tẩm thực màu ảo
Nhãn quang vô dụng.
Mắt. Thấy
Được mình trong tưởng
tượng
Nản thương
Nản yêu
Ngồi vắt chân lên chiều
Ngáy.
Saigon 18-82017
|
Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017
khọt khẹt
KHỌT KHẸT
(suy nghĩ sau khi xem phim Hành Tinh Khỉ.
Đạo diễn Tim Burton)
Những bầy khọt khẹt
chạy lông nhông
Chạy từ rừng sâu xuống
ruộng đồng
Chạy qua sông rộng ôm
nhau tắm
Quẫy đạp dòng trôi thối bềnh bồng
Hí ha lên phố om
sòm nhảy
Tường vách dấu chân
giăng như bẫy
Lạy thánh lạy thần lạy
tứ phương
Lạy xuống nhân gian
thấy thiên đường
Xưa ăn lá quả nay ăn
tất
Thịt cá mứa thừa bỏm bẻm xương
Sóng buồn biển quặn đau
cùng đất
Con người cúi mặt
gánh mù sương
Có lẽ Ngộ Không ngộ
ngộ không
Bứt lông thả gió bái
tổ tông
Quy phục kim cô du
Tây trúc
Dựng chùa nhốt quỷ,
gái bồng con
Khọt khẹt mánh mung rụng đuôi rồi
Ăn ỉa làm tình vãi khắp nơi
Vái vía Darwin chờ đột
biến
Hóa thân vĩ đại thành
con người.
Saigon
14-8-2017
|
Chủ Nhật, 13 tháng 8, 2017
ung thư
UNG THƯ
Xin đừng đưa tôi lên
bàn mổ
Phổi phèo gan mật nếu
có u
Chỉ có thể tôi thoải
mái thở
Nếu em
Đưa môi
Nói
Ừ
Lưỡi dao mân mê da thịt
Này cưng
Là sản phẩm nhân tạo
Ta chỉ biết phục vụ loài
người
Quyền năng ở đầu lưỡi
Lập trật tự từ cú
ngoáy ngọt đâm
Cục u ngoan
Ngươi là sản phẩm lơ
đễnh phóng khoáng
của
Thượng đế
Làm rơi vào tế bào
bao tử
Chất dịch tiêu hóa hằm
bà lằng thứ
Đẹp ngon càng nhiều độc tố
Hỗn loạn cấu trúc ADN
mệt nhừ (1)
Lỗi thứ hai từ Eva Bà
Tổ
Là hôn vào mũi Adam
hai lỗ
Hương trái cấm tiết nọc rắn dữ
Từ đó trái đất trở
trăn
Chiến tranh bùng phát
Mỗi loại chiến tranh
thải vào sinh quyển
những chất khí khác nhau
Chúng ta thì cần thở Rất cần thở
Nhưng ngươi, u cưng ơi
Ngươi là sự tích tụ của
lòng tham sống
nuôi cái chết
Sự hiện diện thách thức
của ngươi
Chính là sự hữu dụng
thiết thực của ta
Ta, lưỡi dao nhân ái
Nhân danh chiến tranh
Đến tiêu diệt chiến
tranh
**
Lạy trời
Xin đừng đưa tôi lên
bàn mổ
Ruột tim thận cật nếu
ung thư
Biết chắc tôi thoải
mái thở
Nếu em
Mở ngực
Nói
Ừ
Này, nỗi đớn đau hậu
phẩu
Ta đến sau đường dao
táo bạo
Biến thân từ Sodom(2)
hỏa diệt
Đi qua Hiroshima và Nagasaki
tê liệt mặt trời
Bằng chứng ngàn đời của
nhân loại
Vó ngựa Alexandre Đại
đế sẽ kinh hãi
Thành tro vì hộp quẹt
của ta
Trên đôi tay người phụ nữ
ngọc ngà(3)
Ta trở mình ủi an những
vết thương quặn đau
Phong hóa thửa đất di
căn bạc màu
Len lỏi từng mạch ngầm
ngọn rễ
Khống chế sự đột biến
Tưới vô cảm lên vùng
băng nhiễm
Khi ta đến
Hỡi độc rễ di căn
Cái tốt cái xấu không
cần cân đo đong đếm
Ta, ánh xạ tử sinh
Nhân danh sự công
bình
Độc trị độc
**
Lạy trời
Tôi sờ lên tóc
Nhéo má nhéo môi
Đấm tay đá chân
Vặn lưng vặn cổ
Nghe lành lạnh chạy
quanh não bộ
Xin la lớn
Đừng! Đừng!
Đừng đưa tôi lên bàn
mổ
Dù lục phủ ngũ tạng
mang cục u tổ bố
Chỉ có thể thọ thêm
vài mươi năm nữa
Nếu em
Thở hơi em vào hơi thở tôi
Mà chẳng cần
Hé môi
Ừ
Saigon 14-8-2017
(1)Những đột biến chất có thể làm hư hại ADN, và gây ra ung thư.
(2)Thành Sodom, theo Kinh Cựu Ước , một thành phố tội lỗi đã bị Thiên Chúa
trừng phạt bằng một trận hỏa hoạn dữ dội.
(3)Ý nói Marie Curie (1867-1934), nhà nữ khoa học đạt 2 giải Nobel Vật lý
và Hóa học, phát hiện và ứng dụng chất phóng xạ. Bà mất do bị nhiễm phóng xạ.
|
Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2017
MỘT NGÀY...LỘI
MỘT NGÀY...LỘI
Nẩy trên vệ đường những chiếc lá khô
Như những con cá rô bị
ném lên bờ
Người vội vàng dừng xe giữa phố
Tất tả khoác áo mưa
Một chút nữa thôi
Chúng sẽ trôi
Lềnh bềnh với những
thứ khác
Có thể vướng mắc đâu
đó ở ngã tư
Có thể hút vào cống
Có thể vào nhà, vào quán
Có thể...
Vô định ngày di tản
Phố xám nghiêng sẫm đục
Gió táp tiếng người tiếng
xe hắt lên tầng cao
Đập vào lũ cổ thụ cố
vặn mình trụ lại
Hành hình những cành non
dại
Lá xanh tóe rách bay
Người cúi mặt che tay
Ì ạch chiều ngược gió
Lội
Giờ thì những chiếc
lá khô dập dềnh đâu đó
Chỗ nằm quen sóng dìm vệ
đường
Hành hạ phố phường
Lội
Hóa xác những con
mương
Nghẹt thở phục sinh
gió
Những chiếc lá khô
không còn ở đó...
Saigon 11-8-2017
|
Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017
kí ức tháng 8
KÍ ỨC THÁNG TÁM
Bỏ quên ta trong trí
nhớ
Đôi khi
Sóng sánh nắng mật ong
Dán lên chung cư chồng dính ô cửa
Chóng mặt những con
đường trôn ốc
Mây quệt bọt sữa trên
cây phố thèm chút heo may
Tháng Tám như chiếc
bánh ga-tô
Bỏ quên ta đâu đó
trong miếng cắn trẻ thơ
Những tiếng cười sóng vỡ Tháng Tám gọi mây ngẩn ngơ
Câu nhớ thương trên
lá khô
Nguệch ngoạc tỏ tình
i tờ
Nụ cười giăng tơ
trang sách vở
Tháng Tám về nhưng
người không về nữa
Dòng sông buồn theo
tiếng súng đi xa
Bỏ quên ta trong trí
nhớ
Gót thời gian giẫm vỡ
Kéo lê qua xóm làng ngỏ
phố
Giữa tiếng súng hòa
bình
Tháng Tám lên men
Óc não lúy túy say
mèm
Bật ói ngợi khúc quân
hành
Tiếng cú đêm nghe dần
quên nỗi sợ
Con sâu buồn quen trú ngụ trong cây
Nên mùa xuân không chịu
thành bướm lượn
Rồi mùa thu mùa đông mùa hạ cũng Xếp thời gian thành vòng đá chung thân Tháng Tám co ro Cờ xí đỏ Những hình nhân chếnh choáng Mặt đỏ Rẫy núi buồn rụng nhánh cây khô Giạt trôi về phố Ngả ngớn động mạch hở
Tháng Tám thờ ơ cổ thụ
Sài-gòn Dường như vẫn còn chút gì mong manh xanh
Mây không heo may
Nên không có lá vàng
bay
Mỏng mơ tia nắng mật
vắt qua góc quán
Soi lá phổi thở than
Lờ nhờ đôi mắt phố
Tháng Tám sụt sùi mưa
Bỏ quên ta trong trí
nhớ
Saigon, 06-8-2017
|
Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017
TƯỢNG ĐÀI VÀ MẸ
TƯỢNG ĐÀI VÀ MẸ
Xoay tròn quảng trường những cần cẩu cà rỡn
Động cơ cào xé rú gầm
Cổ thụ chết gục xuống kho mộ không tên
Giàu thêm cho lũ có tên
Hình nhân lộ ra sự đay nghiến
Nghệch ngỡm ánh mắt vô nhân tính
Nghênh ngang tụng ca trí tuệ trong não thạch ỉm im
Khinh khỉnh trá hình thương mại hóa
Món hời tranh nhau đấu giá
Linh hồn thần tượng giòi rúc cõi vô hồi
Móc họng mửa máu tươi
Phố tóe mùi tanh tưởi
Vô vọng tản cư về phía mặt trời
Rú rừng nhão mồi hôi
Mắt đỏ
Thở
Không kịp ngáp
Người đông đúc hoang mạc
Nghi kị lết chân trần bong vữa
Con đường xẻ núi chạy về đêm trăn trở
Cải tạo cánh đồng xanh
Vườn rau ra lộc đá
Bà mẹ anh hùng nhìn công viên lạnh giá
Nhoi nhói vùng thắt lưng hồi tưởng ngày
thai nghén những thằng con
Chúng quên về, ồ chúng quên mẹ mỏi mòn
Mảnh bằng lệch khung nhện giăng góc tủ
Lủng lẳng tua chỉ đỏ xoay xoay mấy đồng xu
Nhập nhòe di ảnh hiện hư thực trong
tiềm thức già nua
Khói hương bám vào trí nhớ mập mờ
Vết cắt thời chiến tranh tái mủ
Ngoái lỗ tai đặc ráy giọng hành khúc chạm trỗ
Loáng thoáng bóng dáng mình trên
đế tượng hiên ngang
Mẹ nằm dọc mẹ nằm ngang
Trầm mặc sờ núm vú xệ nhăn
Lì phẳng vệt nước mắt run khô tự bao giờ
Đấm ngực cười vô cớ
Nghễnh ngãng tính ngày đứa con gái về thăm
Ngón út duỗi, ngón cái co lộn tùng phèo năm tháng
Chồng chéo hình khắc vầng trán
Giấc giật mơ hoãng
Vô hình chờ và sợ
Líu ríu thắp nén nhang gọi nhớ Đài đá sần sùi mồ Lơ láo mắt và miệng cười hí hố
Dường như
Quên mình đã biết khóc
Tự bao giờ.
Cai Lậy, 27/7/2017
Nhân ngày TBLSVN
|