Con gái
Satrungkim
Em níu lại nắng ngày trong áo yếm
Chiều quên rơi vàng dại xuống góc tường
Ta ngái ngủ chợt
giật mình tỉnh dậy
Mùi thời gian* hương con gái lạ thường!
Em ủ mát mưa mùa trong bể mắt
Chân cỏ hoang phả dịu lối đông người
Ta bước tới ngày dài đi chậm lại
Mùi thời gian sắc con gái lạ đời!
Đêm tinh tú mở ngực
em suối chảy
Mắt ẩn sương nên
phố cũng trong lành
Ta lội giữa dòng môi hương tinh tẩy
Mùi thời gian màu con gái nguyên thanh
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét