Thân
Kiếp từ đá cát sinh ra
Mùa đông gió động thổi qua đất này
Niệm gieo một hạt rủi may
Nắng mưa sét gỉ sủi dày thân kim
Khề khà 1
Khề khà anh hát em nghe
Gõ chai em phụ hát bè đong đưa
Lời ca rúc rỉa ngọn dừa
Hơi thu dừng tụ trăng vừa lẽn qua
Khề khà 2
Khề khà em cụng ly tôi
Vườn đêm trải lá rót mời ngả nghiêng
Mòn dù lẩu tái hay chiên
Không bằng một miếng ưu phiền cắn chung
Khề khà 3
Ta ta rồi cũng tôi tôi
Cô cô rồi cũng nàng ôi hỡi nàng
Tinh tinh tang tính tình tang
Khề khà một ngụm em và chàng í ôi
Đền
Cô đưa môi táo cười mời
Vội tay lóng cóng làm rơi hạt tình
Lỡ rồi ta biết đâu tìm
Thôi thì đền tạm quả tim sù sì
Khó đền
Dại tay đụng nhụy trăng vàng
Men xuân chợt dậy giấc ngàn trở mê
Gió ơi, ở lại đừng về
Kẻo phai hương rượu ngày kia khó đền
Ru
Giấu tình giữa mấy vần thơ
Mở ra sợ khổ, trói vô sợ sầu
Vén trăng liều hé đôi câu
Ru em trần lụy gối đầu tịnh du
Muộn
Ta đi xuống chợ trái mùa
Bán thì ế ẩm mà mua muộn màng
Chợ đời mòn gót xênh xang
Phủi chân hoang tưởng lạc ngàn ngủ mê
Nếu không
Nắng xanh
Ừ Thì nắng xanh
Nếu không
Em bảo rằng Anh vô tình
Đường mưa không thấy bóng mình
Nghĩa là…
Vì bởi… Cái tình nó trôi
Thay mùa
Sáng nay ai giấu mặt trời
Lũ mây tủi khóc tơi bời nặng đêm
Phải chăng ả gió lọ lem
Ngứa tình mò xuống giường anh nắng vàng
Vong
Một nàng phơi ngực vong thân
Một chàng cỡi áo phơi trần vong gia
Rót ly em rót ly ta
Tiền trao cháo múc có là vong ân
Đụng
Con ngươi ngó xoáy con người
Con người chết điếng con ngươi nghiêng tròng
Thân ơi, chớ chạy lòng vòng
Đụng em đài tượng đau lòng sử xanh
Rụng
Ta ơi, đừng quá rộn ràng
Níu em em rụng, níu nàng nàng rơi
Rộng trời gió giục mây trôi
Rộng bờ cát biển vỗ chơi điên hồn
Phai
Ngồi giặt áo bụi rằm trăng
Sầu ai nhuộm ướt võ vàng ngón tay
Ngâm tình nặng áo phơi dây
Gió buông muộn nắng sợi dày rã đau
Lạc
Đường đi đá núi dốc ngàn
Cheo leo trơn trượt tình nàng nặng ta
Nghỉ lưng lối nhỏ rừng già
Nghe hoang thú chạy tĩnh ra lạc đường
Bóng
Mây đi lang bạt phương nào
Tầng trời sâu hút. Tầng sao xa tìm
Núi buồn đội nắng chờ tin
Mai em về lại, bóng hình là mưa
Chạm
Giọng người chạm nụ quỳnh đêm
Hương khuya chạm tiếng sương mềm thời gian
Cuộn mình giữa nệm và chăn
Nín nghe hơi thở chạm vàng giấc xuân
Sơn ca
Sơn ca! Ơi hỡi sơn ca!
Réo rắt sông nhớ rừng xa xôi nguồn
Có người lạc núi đầu xuân
Lừng khừng bước xuống hoàng hôn quê người
Mây
Mây về đồi cỏ tháng ba
Làm cơn mưa nhỏ gọi là tri ân
Vai người nghiêng gánh mùa xuân
Vai ta nghiêng gánh chuyện buồn xa xưa
Chào
Chào em chải nắng giao mùa
Chào cô chuyển dáng gió lùa nụ hoa
Chào bà gõ gậy đường xa
Chào ông ngáp ngủ gặp ta trong người
Đừng
Thôi đừng liếc xéo nhìn xiên
Kẻo đôi mắt ấy nặng thêm bóng ngày
Đừng đi ngúng nguẩy chân nai
Nghe đau mòn rớt tiếng hài thời gian
Kiếp
Kiếp xưa chim biển em bay
Ta là mưa lưới giăng dày đảo đêm
Hóa thân câu kệ lời kinh
Râm ran cái nợ tiền duyên em đòi
Mưa
Em về chiều phố mưa đầy
Ướt hai vạt áo ta ray rứt buồn
Em xa chiều phố mưa phùn
Ướt hồn ta gánh còng lưng bóng đời
Rượu
Xì xào chi
Hỡi gió đêm
Lắc ly buốt bọt
Xót niềm tha hương
Trở giấc
Thấy nắng hong sương
Sờ tóc
Rụng sợi Tưởng chừng còn men
Con
Mong con đầy vốn vô tư
Đầy Nhân vô lượng, đầy Từ vô chung
Đường đời lắm bẫy gài chông
Con mắt Độ lượng an lòng cứ đi
Ước
Giá như cánh gió hai vai
Bay về động núi tránh ngày bão giông
Giá như hóa trẻ mục đồng
Nghêu ngao hát với cỏ hồng vô ưu
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét