Đơn khúc buồn
Satrungkim
Nhiều khi
tôi là áo mới cho người xum xuê
Để lãng quên trên chiếc móc đời
Tôi thành nỗi
buồn gỉ sét tường vôi
Tôi thành nụ cười ẩm mốc sợi phai
Nhiều khi mắt
tôi nhìn như trẻ mồ côi
Lạc trong
công viên ngày lễ hội
Tôi thèm
ánh đèn chớp sáng vàng lam
Tôi thèm biết
cười trong tiếng đùa vang
Nhiều khi
tôi là bóng tối cho ngày rong chơi
Dần tháng
năm quen lời gió tỏ bày
Tôi thành
con đường xác cỏ bụi bay
Xếp đá khe
mòn thêm nhánh chỉ tay
Giấc mơ tôi gà trống trên tháp giáo đường
Gáy gù báo
giờ Chúa hẹn
Đập cánh
hân hoan bài thánh ca cổ điển
Lời vô nhiễm
yêu em
Hình đa chiều
thánh thiện nụ hôn lệch đường
lăn
Tôi thèm
chút mong manh thập tự
Giăng trầm
âm vỡ run
Tận cùng sự sợ hãi
Thiên đàng
không có ai
Nhiều khi hồi
thanh va vấp nỗi nhớ
Tôi muốn
tôi đừng là tôi
Mà sao vẫn
muốn em là vẫn em
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét