MẸ ƠI !
Bảo Hằng
Tuổi thơ con có một đời hạnh phúc
Gọi " Mẹ ơi" khi đói khát , chán chường Lòng vui lên thấy Mẹ cười trước mặt Được vỗ về ,được âu yếm yêu thương Lớn lên rồi lại rời xa Mẹ Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con Khi vấp ngã , gọi "Mẹ ơi" rất khẽ Đỡ con lên , Mẹ hỏi" có đau không"? Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn? Trên đường đời Mẹ bao lần vấp ngã Có bao giờ con hỏi "Mẹ đau không " Con nợ Mẹ Cha những ngày vui bất tận ... Rong ruổi suốt cuộc đời, không định hướng tương lai Con nợ những chiếc hôn còn nóng hổi vành môi Trong cơn điên loạn giữa bạc tiền mến mộ Con nợ căn nhà sập xệ bàn tay Cha Mẹ mòn tháng năm ...
Để con mắt khôn xanh hồn lữ thứ ...
Con nợ những trưa hè oi bức cha gồng gánh gia đình Con đứng đó dửng dưng để thấy nhát đau xuyên qua ngực
Con nợ lòng dũng cảm đâu đó cần một thâm tình
Con nợ những giản đơn đời thường để che đi lòng kiêu hãnh
Con nợ đời sắp ba mươi vẫn chưa góp nhặt
Hân hoan giữa mọi người để cô đơn đầy ấp cõi lòng
Con nợ tri ân ai đó yêu qua lời thơ tiếng nhạc
Con nợ đêm dài vồn vã những ấu trĩ dại khờ
Con nợ Mẹ Cha không bao giờ trả hết
Những nỗi nhọc nhằn Cha Mẹ chạy lo cơm áo
Con hiểu được nhưng lặng thầm chỉ biết cắn vào môi ....
Bài học đầu đời thật vất vả Mẹ Cha ơi !
Xin cho con im lặng để mắt con cay ...
Xin cho con lạnh lùng để con không bật khóc ...
Xin cho con góp nhặt những cử chỉ hình ảnh trong lòng
Xin cho con nợ lời yêu thương muốn nói ......
Xin cho con chuộc lỗi dù đã biết muộn màng
|
0 nhận xét:
Đăng nhận xét