Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Khóc






KHÓC
Bảo Hằng



      Bỗng muốn khóc cho cho lòng nhẹ nỗi đau ....

      Khóc khi buồn , cười khi vui , la hét khi tức giận , nhưng lại im lặng khi nỗi đau quá lớn ..im lặng buông lơi mọi thứ , im lặng là tự vệ khi phải đối mặt với quá nhiều nỗi đau . Có những nỗi đau khó nói thành lời ...vì im lặng là giới hạn cuối cùng của sự đau khổ .

      Cuộc sống quá ngắn ngủi cho những điều vụn vặt .
      Vậy nên hãy hôn thật chậm , cười thật tươi , yêu thật chân thành ...và tha thứ thật nhanh .

      Đặc biệt mỗi lần mưa ,cảm giác tôi hay dâng trào như muốn oà khóc có tâm sự, nhìn ngắm mọi thứ qua tiếng mưa , hoặc làm cho mình ướt sũng đôi khi làm vậy mà bớt căng thẳng , khóc một mình , tuyệt nhiên không mở miệng ra nấc lấy một tiếng , rồi lại bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra và nghĩ chẳng có gì là vĩnh cửu ...và rồi nhắm mắt mang yêu thương đong đầy , vùi chôn bao phiền não trước đây ...

      Mình vẫn phải cười vẫn phải nói vậy thôi , đâu phải giàu sang mà có tất cả , sống cho trót cho trọn một ngày , tìm niềm vui là an bình từ thiện , không cần ai biết , âm thầm mình như thế , ai ganh ai ghét mình mặc kệ , vì đời này ta đâu cần đẹp lòng ai , mình cứ đi theo thứ mình thích , thị phi chỉ là cơn gió nhẹ mà thôi ...

     Dù nỗi buồn có lớn tới đâu thì nước mắt sẽ xoá đi phần nào nỗi buồn của mình !

     Hãy khóc thật nhiều để ngày hôm sau mình có thể tự tin mà nói rằng đó chỉ là quá khứ !






0 nhận xét:

Đăng nhận xét