Truyện
ngắn
GÓC XÉO CÀ PHÊ SÁNG
(1)
1 1.CẬU GRAB
Như một thói quen, sau khi chở đứa cháu tới
trường, lão quẹo ra con đường dẫn tới quán cà phê thân thuộc. Đôi lần, thấy
thèm thèm thì ghé vào quán cóc vệ đường điểm tâm dĩa bánh ướt nóng phỏng lưỡi,
hoặc tô bún bò Huế cay xé miệng.
Đã mấy tháng nay, cái quen hơi buổi sáng ấy
lây liếm trong sở thích của lão chỉ có thế. Nắng hay mưa, lão chả cần quan tâm.
Cũng chẳng chú ý gì mấy cái cảnh người đi đến công sở hoặc chở hàng vùn vụt
trên đường hoặc ùn ùn ở ngả tư. Đèn đỏ, ngừng; đèn xanh, đi. Chiếc Future 125cc
mang hai ông cháu cứ mỗi sáng từ trong hẻm sâu len lỏi ra đường cái, dọt lên
lách qua tránh lại đâm tới theo quán tính thiên tài tham gia giao thông của dân
Việt hiện đại. Dám thề rằng những cô gái, chàng trai, các ông và cả quý bà cưỡi
những chiếc xe máy đang vi vu trên đường chẳng có mấy ai có bằng lái xe A1, nếu
có chưa chắc là bằng chính quy; do vậy người ta chạy thoải mái, biểu thị tính
hiển hách vô luật. E rằng, nhất là mấy bà mấy cô, (
xin lỗi nhé ) cứ
nghĩ phụ nữ là ưu tiên nên ít khi nhường ai, chả thèm né tránh cho dù có gặp xe
lỡ quá trớn đối đầu. Theo thống kê mà Ủy ban An toàn Giao thông kê ra qua các
báo trong nước, mỗi năm bình quân hơn 15 ngàn người tử nạn trên mọi con đường
phẳng phiu tân tiến khắp mọi miền đất nước thân yêu . Rất tiếc không thấy phân
lượng giới tính.
-Úi chà, hơi sức đâu hè ! Mụ vợ lão méo
cái môi lên dè bỉu chê lão nhiều chuyện.
-Cái bà ! Đúng là mèo bếp !
Về nhà, thường ngày xảy ra như thế, sau
khi lão tiêu hóa hết mấy miếng bánh ướt hoặc nhúm bún bò mất gần hết buổi sáng ở
quán cà phê.
-Vẫn như cũ bác a ?!
Lão gật đầu cười với cô bé chạy bàn, kéo
chiếc ghế gỗ sơn màu ô-liu ngồi xuống ở góc quán quen thuộc. Vị trí lão thường
ngồi nằm ở góc ngoài của quán, phía trước là hàng hiên có mái bạt kéo, chiếm hết
một nửa vệ đường, vừa đủ kê vài cái bàn theo chiều ngang trước mặt quán. Nửa phần
còn lại dùng để xe, những đuôi xe vừa ngấp nghé sát đường lớn. Khách uống cà
phê, từ trong nhìn ra, có thể thấy rõ được xe mình. Tuy vậy, ở đây vẫn có người
giữ xe. Chỗ ngồi của cậu ta là dưới gốc cây bằng lăng công cộng, điểm biên giữa
hai căn nhà phố. Từ vị trí này, kề
dãy xe, dễ kiểm soát.
Cậu ta, lão gọi là Cậu Grab, xem xém bốn mươi bảy cái sự đời,
nét mặt hơi khắc khổ với lớp da xanh xanh, nụ cười thân thiện làm những nếp
nhăn ở hai đuôi mắt nổi lên như vết khắc trên đá. Cậu Grab có cái tật hay giật ngược đầu hất
mái tóc trước trán lên cao, lấm tấm vài sợi bạc. Cỡi chiếc áo khoác màu xanh lá
có in logo công ty bỏ vào chiếc mũ bảo hiểm cùng màu ném vào gốc cây. Rảnh rổi,
đôi lần, cậu ta kéo ghế ngồi kề lão tán gẫu năm ba chuyện vẩn vơ, chuyện làm
ăn, chuyện ông này quan nọ, giết
thời gian trông chờ hết ca làm. Dường như, quán cà phê là nơi thu thập thông tin thời sự
nhanh nhất cho dù phần nhiều ai cũng có cái @ di động. Ờ, cậu ta chỉ trông xe buổi sáng
thôi. Còn lại chạy grab thồ, rồi phụ dọn hàng, chở vợ từ chợ về. Cơm nước xong,
ai gọi thì tranh thủ vài cuốc thồ đêm. Đã mấy lần Cậu Grab chở lão ra bến xe Miền Tây nên
lão quen miệng gọi tên như thế, cũng vì chả tò mò hỏi han đời tư ai bao giờ.
Nghe phong phanh cậu ta là em chồng của chủ quán. Đơn giản thế thôi, bác ha!
Gói gọn nghe thì thế, nhưng chẳng đơn giản chút nào về sự mưu sinh. Chiếc
Future cùng lão di chuyển buổi sáng vẽ ra một đường cong quẹo đơn giản, nói ra
miệng chỉ là vài câu đơn giản, viết ra giấy cũng chỉ vài dòng chữ giản đơn, chẳng
mấy cái chấm phẩy xuống dòng. Thế mà lão ngẫm đi nghĩ lại thấy chẳng đơn giản
chút nào.
Cậu ta kể trước đây cũng là tay anh chị từng
trải trên chốn buôn lậu hàng cấm từ biên giới Cam-Bốt về. Dù chung chi, lót đường
đầy đủ nhưng vẫn bị mấy trận phản phé. Phải tăng phí, đương nhiên lượng hàng phải
nhân lên. Gan mật cũng tăng thêm tính bạo tợn theo sự tăng trưởng đầu tư kinh tế
đúng quy...trình. Chỉ có cái mà cậu
ta quên tăng, đó là sự nghi ngờ vào kẻ có quyền đã thề hứa bảo lãnh cho cậu ta.
Ba tháng trong tù, cậu ta mới ngộ ra chiều sâu của cái-nên-tăng và cái-nên-giảm
đối với những kẻ hùng hổ bá quyền độc trị, nói một đường làm một nẻo. Trong vòm
trời lem luốc thu hẹp này, hai chữ bảo tín thật phung phí y như phải ấm ức
mua cái an sinh BHXH nhà nước vậy thôi.
Bạc tỉ trong tay cũng đã rồi, bây giờ bạc
lẻ cũng thế thôi, mà khỏe, bác ha ! Cậu ta nhún vai ngửa hai bàn tay ra nói,
sau khi mời lão một điếu thuốc Jet. Giọng nói mang hơi hướng bất cần nhưng
không có vẻ gì bi quan lắm. À, ra thế, dường như lão hơi hiểu hiểu hai tiếng
“đơn giản” thoát ra từ miệng Cậu Grab. Nó mang một cái gì nhè nhẹ từ
lồng phổi cậu ta phả ra theo khói thuốc. Khà hết một tách trà còn nóng mà lão vừa
mới rót ra cho cậu ta, tiếng khà chả khác chi mấy tiếng khà của bợm nhậu khà rượu.
Dường như cậu ta sợ cái kí ức hãi hùng còn sót cặn bã trong cổ họng nên khà cho
nó trôi tuột xuống dạ dày, sẽ tiêu hóa ra cửa hậu môn và rồi, có thể cậu sẽ khà
thật dài một tiếng khoan khoái rất nhẹ nhàng.
-Cuộc sống là thế thôi. Tranh đua làm
gì. Chết chẳng mang theo được chi. Phải không bác ?
Chợt nhiên cậu ta buông ra một câu nghe
quá quen như thế. Lão đến đỗi nhàm tai, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Xét cho cùng,
câu triết lý cùn ấy rất đúng. Thế
nhưng nó thường xuất hiện trên môi miệng của kẻ thất bại, mất mát và kẻ luôn
chán chường. Dường như, nó là phản ứng tự vệ cuối cùng để con người chối bỏ tuyệt
vọng và tìm thấy chút bình an. Những kẻ quyền uy, giàu có, đang ăn ra làm
nên...chẳng ai nói thế, dẫu rằng họ vẫn biết tận ngọn nguồn sự thể ấy. Cậu ta
dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn hát “ tôi
sẽ đem theo với tôi những gì đây”, rồi nói:
-Ông Phạm Duy, thật chán !!
Lão đang suy nghĩ về “cái mang theo được chi”,
buột miệng:
-Chán sao ? !
Lão chỉ chỉ ngón trỏ vào đầu. Cậu grab ngồi
thu mình lại, có vẻ đang mơ màng điều gì đó, mắt nhìn ngước lên trời, hướng mắt
bị tấm bạt cắt xéo một vạt nắng mai còn mang chút hơi lạnh của cơn mưa đêm vướng
lại.
-Dạ. Em đơn giản vậy thôi. Buông bỏ tất.
Cậu
grab vừa khoát tay vừa nói, có một chút lạc giọng và hơi gằn. Bình thường cái
giọng Trung pha Bắc kia nghe nằng nặng nhưng tếu tếu, lão cười với câu nói được
thốt ra từ miệng ấy đã biết bao lần, quen như một câu cuối của điệp khúc được lập
lại nhiều lần trước khi kết thúc bản nhạc. Lão nhìn thẳng vào mặt Cậu Grab, cố phát hiện trong giọng nói ấy
hôm nay có gì khác thường. Cậu Grab
đưa hai nắm tay giụi giụi mắt rồi cũng nhìn trực diện vào lão, miệng cười hài:
-Đừng quên cái bản mặt khốn nạn này nhe
bác. Biết đâu mai này em và bác sẽ còn tái ngộ trên...mây !
-Nói bậy! Cậu mày...
Câu nói của lão bị tắt ngang vì cái vết
thâm thâm xanh vắt qua sóng mũi của Cậu Grab như mới hiện lên đập vào mắt
lão. Lão cố xua cái linh cảm lạnh lạnh vừa nhú ra trong ý nghĩ. Cố hút hết chút
cà phê cặn đọng trong đáy ly, vỗ vào tay cậu ta lão nói như để tránh né :
-Ờ này, Cậu Grab, trưa chiều ngày mốt nhe. Đi bến
xe Miền Đông.
-Cái gì bác, đổi hướng rồi à ?
-Quên quên. Bến xe Miền Tây như mọi khi.
Nhớ là Thứ Sáu đó nghe !
-Ok, bác.
* *
*
Sáng nay, đầu tuần, lão lại chở thằng
cháu đến trường, vẫn trên con đường quen thuộc ồn ào tiếng xe gầm rú. Tự nhiên lão quan sát rất
cẩn thận và chạy chậm hơn thường ngày. Chẳng phải lão sợ mấy ông áo vàng núp ló
trước ngả tư kia. Ngày nào chả có bọn ấy, nhưng tai nạn vẫn cứ đều đều tai nạn.
Lão nghe văng vẳng bên tai tiếng mụ vợ nhắc nhở chạy chậm thôi nghe ông, già rồi
còn hăng máu mà làm chi. Hôm qua đầu ngả tư lộ có tông xe nhau thảm khốc lắm
đó. À, cái...mèo bếp này, lèo nhèo lẽo nhẽo hoài. Ai mà chẳng lo thân chứ. Lão
nghĩ, mình chỉ xếp hạng trung bình chạy thôi. So gì, cái thời còn ở lính ấy, cưỡi mấy con Dodge, mấy con GMC chở
hàng quân tiếp vụ chạy vù vù dội đèo lượn dốc, đôi khi nghe mìn nổ sau xe còn
chả ngán. Rồi cái thời chở hàng xuyên tỉnh khi cần, phải liều mạng vượt ào qua
mấy cái trạm thuế vụ đến lì mặt. Ối dà ! Cái Honda téo tẹo này chỉ là búng ngón
tay ! Lão rất bực mình khi có mấy cô ả ăn mặc sang trọng, chạy xe đời mới cứ rề
rà trước mặt lão như muốn khoe mẻ hoặc mấy ông anh ra vẻ rối việc vừa chạy xe
làng nhàng vừa nghe điện thoại. Bằng cách nào lão cũng phải vượt qua mặt. Chứ
hăng máu đéo gì, nếu còn hăng lão đã khoái chạy sau mấy ả, kể cả xồn xồn ngắm mấy
cái mông nhìn mấy cái đít ẹo qua ẹo lại, nhỗm lên nhỗm xuống không vui mắt sao.
Hăng gì ! Ờ mà cũng thương cái mèo bếp thật. Khi không, sáng nay, lão cảm thấy
mình ngoan ngoan thế nào ấy. Chậm xe lại gần như dừng hẳn, lão nhìn phía sau rồi
cho xi-nhan quẹo trái, rà rà chạy về hướng quán cà phê quen thuộc.
-Vẫn như cũ hả bác !
-Ừ, vẫn vậy. Cho bác mượn tờ báo nhé !
Lão cố ý kéo dài uốn điệu tiếng nhé rất
nhẹ. Cô bé phục vụ chậm rãi quay vào trong, mặt chẳng có chút biểu hiện cảm xúc
gì. Cũng không có tiếng thưa tiếng dạ, chứ chưa nói gì nghe được tiếng cười lí nhí
dễ thương như thường ngày. Hơi chột dạ, nhưng lão không để tâm làm chi.
Vừa lật trang báo, lão nghe lỗ mũi hăng hắc
mùi nước hoa, vừa có tiếng phụ nữ bên tai lão:
-Anh biết gì chưa ?
-Biết gì?
Cô chủ quán, tuy thuộc lứa xồn xồn đang
thời hồi xuân, gọi cô cho dễ cảm tình, kéo chiếc ghế từ bàn sau lên ngồi xuống
cạnh lão. Cô ta thở thật dài, đưa tay vuốt ngực nói như bị ngộp tim:
-Thằng Tú chết rồi !
-Tú ? Tú nào ta ? Lão có vẻ bình tĩnh.
-Thì thằng Tú giữ xe đó !
-Grab ? Cậu Grab ?!
Giọng chợt gấp gáp, cảm thấy hơi thở bị
ngưng nghẹt.
-Tông xe, chiều tối ngày kia anh à.
-Thứ Sáu hả ?
-Dạ, xui xẻo tội nghiệp. Cũng vì miếng ăn
cả. Nghe nói đón nhầm khách ở thổ địa của một hãng xe khác, bị rượt đánh. Dọt
nhanh để thoát thân, không may một chiếc xe ben chở cát chạy ngược...
Tai lão đang ù dần, mất hẳn tiếng cô chủ
đang kể lể dài dòng về cuộc hành trình mưu sinh oanh liệt ngọt ngào và cay đắng
tủi nhục của cậu em họ hàng bên chồng. Đâm mắt vào gốc cây bằng lăng đối diện,
một chiếc ghế nhỏ dần nhỏ dần rồi teo hút đâu không còn thấy nữa. Bây giờ, lão
mới nhận ra, không gian cà phê sáng hôm nay có gì đó thiếu vắng. Cái linh cảm
hôm nọ thật sự hiện về bấu xé lão. Đã từ bấy lâu, cõi xúc cảm trong lão gần như
trơ hóa, đang gỉ sét dần. Nay nó chợt chuyển động khi một cánh chim vô hình từ
đâu bay xẹt qua mắt mổ vào tim lão vài cái rồi xa mất.
Con
người ta thật là kì quặc ? Hay cuộc sống kì quặc ? “Ta chạy vòng vòng. Ta chạy mòn chân. Nào hay đời cạn...” “vòng
vòng” để làm gì, để về đâu hở ông Nguyễn Tất Nhiên ? Đâu chỉ để tìm “người từ trăm năm” ? Trăm năm là một giới
hạn thực tại. Trăm năm cũng là cơ duyên tiền kiếp. A, thì ra ta vòng vòng tìm
mình đang thất lạc ? Nghịch lý là chính lão tưởng tìm thấy mình thật sự. Bởi lão dễ chấp
nhận sự giới hạn tầm thường của bản năng. Lão cảm nhận mình yếu đuối đến cùng tận,
nhìn mấy ngón tay mình vo vê ly cà phê đã cạn như biểu lộ sự mơn trớn vô hồn. Ý
thức chạy mòn chân xô lão va đập vào
tốc độ của Cậu Grab. Lão rùng mình, sợ hãi những quãng đừơng đã qua. Dù cuộc sống
của lão bây giờ dư đủ, thoải mái sáng cà phê, chiều thích thì lai rai thong thả
vài lon, chán thì đi thăm thú đâu đó và vân vân...Thế mà cái ý nghĩ đời cạn khiến lão thấy cạn thiệt. Cạn vốn,
một cái vốn mà ta thường ngộ nhận bằng hiện vật. Sự khốn nạn của Cậu Grab do
thiếu vốn này, cậu đành thế thân chịu nạn. Còn lão, vẫn trống rỗng loay hoay mòn chân trong cái vòng
vòng này.
Lão nghĩ cái chết của Cậu Grab có liên
quan đến lão. Sau khi chở lão ra bến xe về Cậu Grab đã gặp nạn. Nhưng lão chưa
biết phải làm gì để ray rứt ấy bớt xót xa. Một nén nhang cũng đã muộn. Một lời
cầu chỉ như tự xoa dịu mình. Thôi, cứ để hồn cậu ta tự do thoát mọi ràng buộc hữu
hình mà du viễn thỏa thích muôn nơi.
Lão ngớ ngẩn vội liếm chút cà
phê còn đọng trên miệng ly. Ngước lên trời, góc
mái bạt của quán cà phê
cắt xéo một mảng mây trắng mỏng như bông gòn, mờ mờ lộ thoáng con mắt của
chú hề Bip(*) nhìn xéo lão .
Cai Lậy
11/11/2017
SatrungKim
----------------------------------------------------------------------
(*) Chú hề Bip, hóa thân của thiên tài kịch câm Marcel
Marceau. Một nhân vật dễ xúc động, dễ tổn thương và luôn gặp nhiều
tai nạn với những gì dù nhỏ nhất. Nhưng biết chịu đựng bất hạnh
và vẫn luôn luôn yêu đời.
Ông viết: “Bip là người hùng lãng mạn trong thời đại
chúng ta. Bip không chỉ nhìn hướng về thiên đường, mà còn vào tận
trong Trái tim con người”. (theo Wikipedia)
Thuở thanh thiếu niên, lão mê Bip hơn Charlot. Những động tác của Bip biểu thị mặt trái cuộc đời, nhưng thật ra đó là mặt phải. Ta và cái tôi có khi là 2 mặt âm dương.
Trả lờiXóa