Truyện
ngắn
NỘI DUNG MỘT CÂU CHUYỆN CŨ
SatrungKim
Từ ngày gia đình ông về định
cư ở vùng đất rẫy núi xa xôi này. Xóm
làng dường
như ít ai muốn qua lại với ông, có lẽ họ còn sợ sợ một điều gì, vì ông từng là
cán bộ cao cấp ở huyện. Và có thể họ cũng chán nghe ông ta cứ mãi uất ức thở
than bào chữa rằng, cái cô nhân viên thuộc ban Kế Hoạch Hóa Gia Đình bị ông làm
sình bụng là do ông bị gài bẫy. Mà chắc gì cái bụng cô ta phìn to ra là do tinh
huyết của ông. Cả lũ chúng nó mà. Đéo
l...n mẹ nó, lũ phản lũ phản.
Âm thanh lẩm bẩm “đéo l...n mẹ nó” sáng trưa tối cứ tát vào
mặt bà vợ, lâu ngày dồn nén v ào não khiến
bà ta tức khí đột quỵ bất đắc kì tử. Thằng con trai độc nhất cũng không ngoại lệ,
mỗi dịp nghĩ học về thăm nhà, nó cứ phải là cái ống nhỗ cho ông ta khạc đủ thứ
khẩu hiệu, triết lý, đạo đức trộn với đụ má, đéo mẹ, đéo l...n pha với mùi rượu ngâm hằm bà lằng rắn rít thành một thứ chất tổng
hợp sền sệt cay nghiệt vào lỗ tai nó. Trái với mẹ nó thường hay nóng tính“sừng
cồ” lại, nó luôn tỏ thái độ “mất tác dụng”. Trước giỗ đầu của mẹ nó mươi ngày, nó
thi rớt tốt nghiệp phổ thông và nhất
quyết bỏ học hẳn. Với cái bằng tốt nghiệp hệ bổ túc mà ông đã phải chạy chọt do
mối quan hệ thương hại còn sót lại chẳng
thể cứu vãn ước mơ tầm thường của nó, là chỉ thích làm thằng cuốc rẫy cà
tàng, thích chơi đùa với mấy lồng chim chào mào, vui với mấy con chim cu gáy
hơn là chơi với bút sách. Hầu như mỗi ngày, từ sáng sớm, nó với cái lồng chim mồi
móc vào cán cuốc trên vai, tay
trái cầm thêm cây rựa, thế là, mất dạng
cho đến chiều tối mới ló về.
Đôi khi ông rất đỗi hiền
lành, năn nỉ tha thiết muốn có đứa cháu nối dõi. Thằng con vẫn phớt lờ. Ông
khăng khăng bầu
không khí vắng lạnh trong cái nhà này rất quen thuộc nhưng không phải lỗi ông,
càng ngày nó càng phìn to ra quá kinh khủng.
Sau khi đi dự đám cưới một người bạn, nó ở lại
trên huyện chơi thêm vài ngày. Trong bữa cơm tối hôm nó về, thằng con trai dõng
dạc nói với ông cha: con muốn lấy vợ. Nghe
rằng, ông ta nhảy hí hửng như đứa trẻ, la lớn “tuyệt. Đù mẹ nó, tuyệt”. Hai cha
con khề khà đối ẩm rất hòa bình, ôm nhau ngủ khò trên cái bàn ăn vương vãi cơm
cá.
Khắc nghiệt cho vợ chồng thằng
con trai là, dù đã gần hai năm mà vợ nó chưa ăn chua, ói tanh lần nào. Ông cha một thời gian bớt cộc cằn, có phần vui
vẻ và ít nói; nay
trở lại cái tính khó chịu, và khó chịu gấp bội. Những cử rượu ngâm càng làm cho
lý lẽ lè nhè của ông thêm chua chát. Có điều, ông ít trực ngôn cộc ngữ như trước
kia, trái lại ví von nói bóng nói gió nhiều. Mỗi lần thế, chỉ có cô con dâu an ủi
đôi câu ông mới chịu im mồm. Chồng nó, không biết trong đầu nghĩ gì mà vẫn cứ
vô tư với mấy cái lồng chim chào mào, chim cu gáy.
Tính cao trào dẫn tới xung đột của câu chuyện
là: một ngày tháng Tư trời chuyển động, kéo
mây âm u, dù đang trưa nhưng sấm sét ầm ầm, mưa bất chợt giăng mờ nương rẫy,
núi đồi. Từ rẫy về, thằng con nhảy vào nhà, lao nhanh về phía buồng, có lẽ định
lấy khăn tắm. Chợt nó đứng khựng lại giữa cửa buồng, sững sờ đến bất động trong
vài giây. Trước
mắt nó đang diễn cái cảnh động trời của một
ông già và
cô gái lõa lồ đè lên nhau hì hục. Nó ném mạnh xâu cua đồng vào hai thân thể trần
truồng cũng đang dừng nhịp kia và lao mình ra khỏi nhà, giữa cơn mưa xối xả.
Từ ngày đứa cháu trai được sinh ra, ông nội
nó nằm gần như liệt giường. Tay chân còn ngo ngoe động đậy đôi chút, nhưng hoàn
toàn không thể điều khiển theo ý muốn, ngoài đôi mắt sâu húp. Nhiều đêm
những cơn mê sảng giãy giụa xô ông nằm vắt nghiêng trên mép giường. Thằng con
trai biền biệt. Xóm làng hồ nghi cái chuyện “nó đi làm ăn xa”, rồi đồn thổi đủ
điều. Có một bí ẩn, ngoài đứa con dâu, chẳng ai biết đã mấy tháng qua từ ngày đứa
cháu được sinh ra, ông nội nó chưa bao giờ nhìn vào mặt cháu. Ông nổi cơn thịnh
nộ bằng cách trợn trừng mắt, ú ớ cái miệng méo
đến sủi bọt nước miếng mỗi lần cô con dâu cố bế đứa bé tới cho ông. Tuy vậy,
ông không thể cưỡng tránh hoặc từ chối sự chăm sóc của con dâu được. Ông bị lệ
thuộc hoàn toàn. Mỗi
lần vệ sinh tắm lau, thân
ôngtrần truồng phơi lộ trước mặt con dâu, như một cái xác mô hình. Vài giọt nước
rỉ ra từ đôi mắt nhắm, ông cố tránh thấy cái nụ cười mỉm mỉm mỉa mai của cô con
dâu, trong khi bàn tay cô ta lăn chậm trên lớp da teo tóp của ông. Thi thoảng, cô ta ghé sát vào tai ông nói nói gì đó. Ông giật giật như động kinh.
Có thể tạm kết thúc chuyện
sau khi cô con dâu bồng con bỏ đi. Xóm
làng to nhỏ với nhau về viên gạch bông được cạy bóc lên, lộ ra một cái ô trống
sâu hơn 2 tấc. Người ta phát hiện nó ở dưới góc giường sát vách, trong khi xác
ông cựu cán bộ được đưa vào quan tài.
Có lẽ những gì tôi đã cố gắng
kể ra không làm bạn hứng thú. Không thành vấn đề. Các bạn có thể suy diễn tùy
ý.
Một thời, câu chuyện này gây
xôn xao khắp các làng xã lân cận, lên đến huyện và hình như khắp tỉnh cũng nghe
phong phanh. Nói theo diễn ngôn hiện thời là nó từng rất rất “ve ri hót” đấy bạn
ạ. Thật sự tôi bị câu chuyện
này ám ảnh cho đến bây giờ. Lâu lâu về thăm lại chốn xưa, tôi còn nghe tên mấy
nhân vật đi cùng một phần nhỏ câu chuyện được
kể lại, đôi khi có vài chi tiết khác nhau, nhất là
trong những buổi rượu vui.
Saigon, Bình Tân 10/2017
0 nhận xét:
Đăng nhận xét