Truyện ngắn
GÓC
XÉO CÀ PHÊ SÁNG
(2)
2- THẰNG KHỆCH
Như thông lệ,
dưới gốc bằng lăng kề chỗ ngồi thường ngày của Cậu grab, luôn có một chiếc ca
nước trà đá khoảng nửa lít và một chiếc ly thủy tinh có in hoa. Thằng Khệch ghé
qua rót ra một ly và làm một hơi hết sạch. Điều đáng nói, dù là có khách đang ngồi,
nó lần lượt đi từ bàn này qua bàn nọ bưng từng ly trà đá lên uống sạch, hành động
rất bình thản. Khách hơi ngớ người nhưng chẳng ai buồn nói gì. Chỉ có Cậu grab thường
nạt lớn:
-Này, không
được! Cấm nghe !
Trừ phi thằng
Khệch chưa cầm ly nước, nó sẽ di chuyển qua bàn khác. Còn lỡ đã cầm, nó từ từ nốc
hết ly, lấy tay quệt ngang miệng và quay nhìn Cậu grab như muốn nói: dạ! Dạ!
Sau này, chịu không nổi, Cậu grab đi tới chỉ vào mặt thằng Khệch: không được,
nhớ chưa ? Ra ngoài kia! Cậu grab chỉ tay về phía cây bằng lăng. Thằng Khệch sợ
sệt, vội đi thẳng mà không dám ghé bàn nào nữa. Nếu ai là khách quen như lão,
hành động thường ngày ấy của thằng Khệch
có khi là một đặc trưng của quán. Nói điều này vì quán vẫn đông khách. Phiền
cho chủ quán hoặc phục vụ là cứ phải xin lỗi khách luôn.
-Em cũng
không rõ lai lịch nó nữa. Chỉ biết nhà nó ở hẻm kế bên này.
Lão nhìn
theo hướng tay của cô chủ quán. Hỏi tiếp:
-Nó bị gì?
-Nghe nói
nó là con trai của một ông già y sĩ bộ đội và mẹ nó là y tá. Nó là út, hai đứa
đầu là gái. À, hình như nó bị kinh phong từ nhỏ. Tay nó, anh để ý xem, không
khi nào buông thẳng, luôn co lên ngực và run run. Có người nói do ba nó bị nhiễm
độc gì đó từ thời chiến tranh, chẳng biết đúng không.
-Thấy nó hiền mà.
-Chưa bao giờ thấy nó lên cơn quá độ. Mọi
người quanh đây ai cũng thương, tội nghiệp! Không còn trẻ đâu, gần bốn mươi rồi
đó.
-Chiều có tới đây không ?
-Buổi sáng thôi. Nó đi một vòng ngang đây
tới chùa, quay lại ngang đây rồi về nhà uống thuốc, rồi...không biết nữa. Ngày
nào em cũng dành cho nó một ca bự trà đá, vậy mà nó thích uống của khách mới chết
chứ ! Người nó như luôn thiếu nước.
Từ ngày không còn Cậu grab, lão đã chuyển
chỗ ngồi vào trước quầy tính tiền, gần nơi cô chủ đứng pha chế. Rỗi rãi, khi đã
ít khách cô chủ quán hay ghé xuống bàn lão ngồi tán gẫu chơi.
-Thằng Khệch bây giờ bực mình lắm. Nó
không sợ thằng Tánh. Đó anh xem kìa, nó tỉnh rụi. Thay ly khác đi con, Tánh!
Tánh là tên cậu thanh niên mới vào làm.
Đang là sinh viên, tranh thủ vừa học vừa làm ca kiếm thêm chút trang trải.
Ngoài giắt giữ xe, cậu ta còn phụ bưng bê, lau dọn bàn, học cô chủ pha chế. Lão
đã một lần chuyện trò với cậu ta, nhưng có lẽ vì ngại không dám ngồi lâu, thường
đến ngồi ở cửa ra vào quán. Đôi lần lão thấy Tánh la nạt thằng Khệch, nhưng vô
hiệu. Thế là đành nhăn nhó mang lý nước khác ra đổi cho khách và không quên một
lời xin lỗi.
-Anh ngồi chơi nhe, có khách vào.
Cô chủ quán vội quay vào trong quầy. Lão
nhìn ra ngoài bắt gặp thằng Khệch đang lấy tay quệt ngang miệng, một dòng nước
nhỏ chảy ra từ mép miệng lệch môi. Đúng ra giờ này, gần trưa rồi, nó phải về
nhà uống thuốc theo cữ, sao còn rề rà ở đây. Hình như chưa đã khát thì phải, nó
bước tới đứng ở lối ra vào giữa hai chiếc xe máy, mặt quay vào trong quán. Khó
xác định ánh mắt nó hướng về đâu. Khuôn mặt như bị nạo vét bởi cặp mắt khá sâu,
nhô lên cặp lông mày nhợt và thưa gần như trụi lông. Trán nó quá ngắn, bị dẹp
lên phía trên khiến đỉnh đầu đụn lên cao; với đám tóc lún phún càng thấy rõ
phía sau đầu thẳng dẹp tạo cho cái đầu nó như một ngọn núi nhọn. Rõ ràng nhìn
nó ai cũng biết có sự bất thường, dù nó luôn ăn mặc bình thường với cái quần sọoc,
áo sơ mi ngắn tay, hoặc áo thun. Và ngày nào cũng thay đổi y phục sạch sẽ.
Chưa bao giờ lão được nghe tiếng nói nào
từ miệng thằng Khệch phát ra ngoài âm thanh khò khè khi nó thở, có lẽ vì thế
người ta gọi nó là Khệch chứ chẳng ai biết tên khai sinh nó là gì. Nó luôn cười
với cái môi méo, hàm dưới chìa ra bộ răng lôm côm, có vài cái đen gỉ. Mấy lần Cậu
grab giơ nắm tay dọa đánh, thằng Khệch chỉ hơi nghiêng người và cười, mắt nháy
nháy. Nhu cầu của nó chỉ là “uống”. Nó luôn cần uống bởi dường như nước từ miệng
xuống bụng bốc hơi nhanh bay mất. Cô chủ có lý, nó luôn thiếu nước. Thằng Khệch
có suy nghĩ không nhỉ? Nếu không ông Descartes buồn chết được (!).
Lão đang liu riu ghi nhớ hình ảnh của thằng
Khệch thì giật mình vì tiếng “xoảng” của thủy tinh vỡ. “Đồ chó má ! Đù má cút !” kèm theo là tiếng
xô đẩy bàn ghế, lại tiếng thủy tinh va đập hòa trong những tiếng đấm đá thậm thụi.
Khách từ trong quát vụt chạy ra, có mấy tiếng la :
-Đừng, đừng đánh nó. Nó mất trí mà!.
Lão vừa đứng dậy. Tiếng xe đổ rầm. Bước
nhanh ra ngoài, người ta bao quanh lại nhưng không ai dám nhảy vào can. Chỉ thấy
một cô gái ra sức ôm ngăn một chàng trai đang hung hăng dấn tới. Một thanh niên
khác vừa chỉ tay vào thằng Khệch đang nằm vắt trên chiếc xe bị ngã, hắn ta đạp vào
bụng Khệch mấy cái. Mặt nó đầy máu. Thằng Khệch đau đớn ú ớ, bọt máu sủi lên
khóe miệng. Có lẽ thấy người đông, hai thanh niên, ông nào cũng xăm trỗ đầy cổ
và tay, cùng cô gái trẻ lên chiếc xe máy phân khối lớn, rú ga dọt nhanh. Hai ống
bô phụt ra hai đám khói dài như biểu thị sự đắc thắng. Cách nằm rạp trên xe
phân khối lớn có vẻ thể hiện tính anh hùng thời đại ghê. Lúc này, một cậu thanh
niên và hai người đàn ông vội đến xốc bế thằng Khệch lên.
-Cấp cứu ! Kêu xe cấp cứu!
**
Lão đến quán khá sớm như thường lệ. Chật
vật lắm lão mới chen được chiếc xe máy vào gần gốc cây bằng lăng, phía nhà bán
tạp hóa bên cạnh quán cà phê. Khách hôm nay đông thật. Chỗ lão thường ngồi hai
người phụ nữ đã chiếm.
-Anh ngồi đỡ đâu đó đi. Tánh ơi, lấy ghế
cho bác.
-Thôi được rồi.
Lão khoát tay rồi bước trở ra. Đi về hướng
cửa chùa, gần cái sạp của bà Sáu.
-Xin lỗi, có ai ngồi không?
-Dạ, bác cứ tự nhiên.
Bàn này, lão thường thấy chỉ có một người
đàn ông khoảng trung niên ngồi. Cũng là khách thường ngày của quán. Họ nhận ra
nhau dù chưa hề hỏi han nhau. Cậu ta, gọi vậy cho nó trẻ, đang chăm chú đọc tin
hoặc là chơi game, lên “phây” gì đó với cái di động. Chợt bà Sáu xoay người lại
nói với lão:
-Tội nghiệp thằng nhỏ, ngơ ngáo chẳng biết
gì. Mà, cái bọn ăn mặc sang trọng đó, trời đánh thiệt a. Chắc chắn tụi nó là
con nhà có máu mặt mới hách dịch dzậy!
Nói xong bà Sáu thở dài ngao ngán khiến
cho lớp thịt thặng dư trên người bà rung rung. Tuy vậy, đôi mắt của bà đen
trong toát lên ánh nhìn nhân ái. Lão từng thấy bà ôm đầu thằng Khệch xoa xoa,
cười với nó, nói nói gì với nó khiến nó cười theo.
-Chị Sáu, thằng Khệch sao rồi ? Lão thừa
cơ hỏi chuyện.
-Chấn thương não. Đang nằm phòng mổ.
-Nặng thế à !
-Trời ơi, đã bị kinh phong lại bị đánh
toác đầu nữa thì...
-Biết đâu nhờ thế mà nó tĩnh.
Người khách mắt vẫn chăm chú cái di động vội buột lời.
-Biết đâu nhờ thế mà nó tĩnh.
Người khách mắt vẫn chăm chú cái di động vội buột lời.
Bà Sáu thở dài bỏ lửng câu nói. Lão cũng
im lặng. Một khoảng trống tê người len theo cơn gió ban mai tỏa ra trong lão. Ờ, biết đâu được ! Lão chợt nhớ một nhân vật của nhà văn trào phúng Azit Nexin, trong lòng thầm cầu cho sự đau đớn của thằng Khệch linh thiêng hóa lành. Bởi có những điều không tưởng đã thành sự thực. Giụt điếu thuốc xuống đất, lão giậm chân lên một cách vô thức. Bà Sáu ì ạch cố
đứng dậy, lấy một cây nhang thắp lên và gắn ở kẽ gỗ của góc sạp. Lão định mở miệng
hỏi, nhưng nghĩ sao lại thôi. Chắc là bà ta cầu khách mua ? Mà ngày mai cuối
tháng rồi, sẽ tấp nập khách cúng chùa thôi mà. Bà Sáu quay lại ghế ngồi rồi
nói:
-Ôi... cái thời với thế, chán gì đâu! Điên mà cũng chả yên !
Câu than thở có hơi hài của bà Sáu vặn xoay con mắt
lão về phía cây bằng lăng đầu kia. Một chiếc lá chao bay giữa vạt nắng mai
ươm vàng. Chập chờn trong lão một ý nghĩ buồn. Rất buồn, về một sự mỏng manh tồn tại. Vô thức và phi lý chạm nhau xảy ra nghịch lý. Chấp nhận khiến ý thức kháng cự mâu thuẩn. Giới hạn giữa ta với cuộc sống là khoảng trống xa lạ. Ai cũng đôi lần muốn chết cho khỏe, nhưng lại sợ chết. Thằng Khệch dù thiểu năng trí tuệ, nhưng vẫn biết sợ chết bởi nó biết đớn đau. Một chút thương cảm chạy theo ngụm cà phê tê rần trong lão, dường như lão tự thấy thương mình.
Lão nhìn lên trời, góc mái bạt của quán
cà phê che ngang một mảng mây trắng mỏng non uốn lượn như một bàn tay vẫy.
Cai Lậy, 17/11/2017
Satrungkim
0 nhận xét:
Đăng nhận xét